Khá thường xuyên, ai đó từ quá khứ xa xôi của tôi thường viết cho tôi vài dòng, họ thường hỏi tôi rằng không biết tôi có sẵn sàng để quay trở lại Toronto và đảm nhận phòng thông tin trung tâm đô thị. Khi tôi cười lăn và nói với anh ấy tôi thà treo mình trong một hầm cá sấu còn hơn, tôi gần như có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên của anh.
Hơn hai thập kỷ sống trong vùng hẻo lánh Canada đã khiến trí óc tôi đình trệ rồi sao? Tại sao tôi lại từ chối một lời đề nghị hào phóng như vậy và cơ hội để sống và làm việc một lần nữa ở trung tâm của vũ trụ, nơi cỏ luôn xanh tươi, khi mà rất nhiều cư dân vùng duyên hải chộp lấy mọi cơ hội để từ bỏ góc phố không hứa hẹn của thảo nguyên?
Đó là khi dòng tâm tư thật sự tuôn trào:
Vâng, tôi có thể xem xét lại đề nghị đó nếu tôi không còn không khí sạch để ở, giá nhà phải chăng, thực phẩm địa phương, hàng xóm thân thiện, và những đêm im lặng như ở đây.
Thường thì, bạn bè tôi không hiểu lắm. Thật vậy, anh có vẻ gần như bị xúc phạm. Anh không hiểu được tại sao các cư dân ở bờ biển đông lại yêu thích nợi họ đang ở đến vậy. Bạn bè tôi không nhận thấy được có tỷ lệ tội phạm, tiếng ồn, ô nhiễm thấp.
Đó không phải là để nói rằng khu vực mà Quốc Hội đã được sinh ra, nơi mà hầu hết các ngân hàng quốc gia bắt đầu, là hoàn hảo. Vùng đất này cũng có vấn đề của nó, chẳng hạn như nợ công, các ngành công nghiệp đang gặp khó khăn về tài nguyên, năng suất lao động thấp, cơ sở hạ tầng cũ kỹ. Nhưng trong bức tranh lớn của khủng hoảng toàn cầu, những khó khăn này cũng thường thôi. Chúng tôi may mắn, và chúng ta biết vậy.
Là một cư dân 15 năm ở Moncton, đây là nơi tôi đếm các phước lành của mình:
Từ nhà của tôi đi dạo 20 phút là đến trung tâm thành phố (bảy phút đi xe đạp ngược gió). Nếu tôi tìm được một chổ ở tương tự ở trung tâm Toronto, tôi sẽ phải dành hơn một giờ cho việc đi làm hàng ngày mỗi bận đi về, và phải trả giá đắt đỏ cho việc đỗ xe cho một chiếc xe hơi, tôi sẽ phải mua với một dòng tín dụng tôi có thể không kham nổi bên cạnh món nợ vay tín dụng để mua nhà. Cuối cùng, tôi rất có thể phải di chuyển xuống phía đông, nói rằng vì khó khăn kinh tế, đó cũng chính là lý do tôi đến đây lúc đó. Và tôi đã không bao giờ là một người theo chủ nghĩa sao cũng được.
Anh thợ cơ khí tôi quen là một anh chàng tốt bụng tên Jim, người điều hành một trạm dịch vụ phía bắc đường Mountain. Ngày kia, anh sửa cố định truyền trong xe của tôi. Khi tôi đến trả tiền cho anh, anh đưa cho tôi chìa khóa và nói: miễn phí. Chết lặng, tôi nói sao?. Rõ ràng, anh nghĩ rằng anh cần phải nhận thấy sự rò rỉ trong quá trình kiểm tra lần trước và bây giờ cảm thấy danh dự bị ràng buộc phải sữa miển phí cho tôi, vậy đó. Trường hợp này xảy ra ở đâu? Không thể nào có được ở Toronto rồi.
Anh chàng bán rượu cho tôi là một lãng tử thế gian tên là George. Và bởi là lãng tử thế gian, anh dường như đã sống ở khắp mọi nơi. Mỗi vài tháng, tôi đến cửa hàng của anh để mua ít rượu nho, nhưng chủ yếu là để trò chuyện với anh về thời sự, vì sự tinh nhạy của anh. Để có được cùng một chất lượng quan sát và phân tích như vậy ở Toronto, tôi phải trả 500 bạc tại một hội nghị Znaimer Moses ý tưởng thành phố và lắng nghe các giáo sư đại học lèm bèm.
Thực tế, ở đây trên vành Đại Tây Dương, tôi không làm việc, tôi chơi. Đôi khi, người ta trả tiền cho tôi rong chơi. Đó là một cái gì đó mà tôi không thể có được ở thành phố tôi sinh ra.
Hoặc có lẽ tôi có thể, tôi chỉ có thể không bị làm phiền.
Cỏ rất xanh ở đây.
Alec Bruce là một nhà văn sống ở Moncton. Chuyên mục của ông xuất hiện từ Thứ Hai đến Thứ Thứ Sáu.